Thông tin ebook
Tóm tắt tác phẩm
Đây là câu mở đầu cho một bài viết có tên Số phận trong tập tản văn mới của Nguyễn Thị Hậu, Thế giới mạng và tôi, lý giải cẩn thận như một nhà coi bói chỉ tay về các con đường trên bàn tay, và dẫn hết cả những lời đã nghe từ bé mà các ông bà thày bói coi tay nói với mình, xong rồi chị kết luận: “Thế à… Ừ thì cứ tin như thế đi, như đã… không nghi ngờ những lời tiên đoán trước đây… Thật ra là cũng đã quên mất những lời của các ông thầy bà thầy bói. Cứ đúng tính cách mình mà sống, đã sống như thế, đang sống như thế, và nếu còn sống đến lúc nào thì vẫn sẽ như thế…”
Đọc xong không khỏi mỉm cười!
Mỉm cười, bởi đọc Thế giới mạng và tôi đúng là như thế. Hệt như mở một lòng bàn tay, thấy có đến ít nhất là ba con người với những phân định dễ nhận: một nhà văn hóa, một nhà báo, và một phụ nữ viết văn, giống như ba con đường khác nhau. Có những lúc Nguyễn Thị Hậu khách quan và tỉnh táo để bàn về những mất mát của đời sống tinh thần trong sự biến thiên của đô thị hiện đại, hoặc đưa ra những lời bàn rõ ràng rành mạch về sách vở như một nhà nghiên cứu văn hóa đúng nghĩa và có tầm, như là trong Tản mạn về người Sài Gòn; Tiếc nuối Thủ Thiêm; Mùa lễ hội: Sự bình đẳng của những cái tên... Có lúc thông minh và nhiều phát hiện, đầy ắp chi tiết như một nhà báo tự do quen lang thang và độc lập quan sát ở những Sapa không còn lặng lẽ, Tản mạn về đường thành phố, Nước Mỹ xa và gần; Vụn vặt đời thường... Nguyễn Thị Hậu đi nhiều, viết nhiều, và những bài du ký ở tập này không hiểu sao mang dáng dấp chính luận nhiều thế, có thể do đặt hàng từ những tờ báo mà chị cộng tác, và cũng có thể, những cuộc đi, rất nhiều, của chị thường là đơn độc và vội vã.
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Số trang: ..... (dựa vào số trang của sách in)
Dung lượng ebook:
Sách đoạt giải ...
Tìm ebook cùng thể loại » Văn học Việt Nam » Truyện ngắn, tản văn
Nhận định chuyên gia
Phạm Thanh Hà
Có một điều, với tập sách này, với một người đọc đã quen, dường như không chủ định, cái phần văn chương của Nguyễn Thị Hậu nhiều lên và hoàn toàn tự nhiên. Chị không có ý định viết văn như trong tập truyện ngắn mini 100 chữ, cũng không định triết lý, dù vẫn hóm hỉnh và thông minh thế, nhưng trong rất nhiều tản văn, có chút mằn mặn của nước mắt Yêu như đã sống; Phục sinh, vâng hy vọng thế!; Tháng Bảy đã qua. Chẳng có lời nào bàn đến mấy chữ cô đơn, nhưng cứ như ngay cả từ một sự đùa cợt, một luận bàn nghiêm túc, nỗi cô đơn nhè nhẹ cứ từ đâu đó lẩn khuất và bất chợt xuất hiện.
Nhận xét độc giả
Thảo luận