Uncategorized

Trong dáng em cúi đầu

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Tôi muốn viết vài dòng cho em những ngày cuối tháng Tám này, những ngày trước khi tháng Chín bắt đầu. Tôi không biết vì sao lại nhất thiết trong thời điểm này mà không phải một thời điểm nào khác. Có phải bởi vì nếu lùi lại thời gian từ cách đây rất nhiều năm thì thời điểm này là những ngày cuối cùng của kì nghỉ hè không? Có phải bởi vì tôi nhớ không khí rực rỡ của những mùa hè năm ấy không? Có lẽ là như thế…

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Tôi tình cờ biết em vào những ngày giữa tháng Một năm nay. Những ngày đó tôi đã bị dìm trong nỗi buồn như đang ở dưới đáy nước sâu bơ vơ không điểm tựa. Tôi muốn đọc Dostoevsky ngay tức khắc để thực hiện điều đã tự hứa với chính bản thân mình cách đây bốn năm. Tôi muốn đọc Dostoevsky để đỡ tủi hờn. Tôi muốn đọc Dostoevsky để tiến gần hơn đến điểm ảo ảnh không thể chạm vào được nữa. Tôi muốn Dostoevsky cho tôi câu trả lời của bốn năm vừa qua, của những gì tôi đang phải trải qua… Nhưng tôi không có sức lực để đọc Dostoevsky. Vẫn là những lí do như bốn năm trước: độ dài, cảm giác sợ hãi khi chạm phải một điều gì đó quá nặng nề, quá sâu… và giờ đây còn có thêm lí do nữa là sợ chạm phải vết thương ngày cũ. Thế là vào tháng Một, tôi vẫn chưa đọc Dostoevsky. Tôi chỉ biết lang thang trên News Feed của Facebook suốt ngày nhìn cuộc sống sinh động của mọi người trôi qua trước mắt. Và rồi tôi bắt gặp em. Tôi không nhớ hình ảnh đầu tiên của em mà mình nhìn thấy nhưng tôi nhớ được cảm giác lúc đó. Khi đang lướt trang vùn vụt qua những hình ảnh, tin tức, status, note… ngón tay lướt chuột của tôi đã dừng lại khi thấy hình em. Tôi dừng một lúc lâu để ngắm nhìn em. Rồi tôi lại click vào hình để có thể nhìn em gần hơn một chút, kĩ hơn một chút. Khuôn mặt khả ái này dường như có gì đó vừa thân quen lại vừa xa lạ. Em trông giống một người tôi đã biết từ lâu. Suy nghĩ một lúc, tôi mới nhận ra em có nét giống Gakky những lúc mặt cúi nghiêng hoặc cười mỉm. Tôi muốn xem phim em đóng để kiểm nghiệm điều này nhưng Bên nhau trọn đời là một phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình mà tôi thì lại không mặn mà lắm với thể loại này. Chẳng lẽ chỉ vì muốn kiểm nghiệm một điều như thế mà mất thời gian xem hết 34 tập phim. Thế là sau khi phim chiếu, tôi chần chừ mãi hơn một tuần vẫn không xem. Tôi cố gắng dành thời gian đó để đọc sách nhưng rồi tôi phát hiện chữ không thể trôi vào đầu mình được nữa. Trong khi đó, hình ảnh em vẫn hiện trên News Feed của tôi, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến em, đến ánh mắt buồn da diết đó… Vì sao ánh mắt ấy lại buồn như thế? Tôi bị cuốn hút bởi khuôn mặt buồn của em còn hơn cả khuôn mặt tươi cười.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Đến một ngày, khi không thể nào kiềm chế được nữa, tôi bắt đầu xem Bên nhau trọn đời tập 1. Tôi nghĩ rằng cứ thử xem tập 1 như thế nào và có thể là chỉ xem tập 1 thôi. Nhưng chỉ trong tập 1, tôi lại bắt gặp ánh mắt đó. Tôi cứ xem đi xem lại nhiều lần phân cảnh Mặc Sênh tình cờ gặp Dĩ Thâm ở siêu thị, ánh mắt em nhìn Dĩ Thâm lúc đó chứa thật nhiều cảm xúc: sững sờ, hoang mang, buồn bã, có chút gì đó chờ đợi, có chút gì đó sợ sệt vì lo lắng người ấy sẽ lạnh nhạt với mình, đồng thời cũng có chút gì đó là niềm vui nhỏ bé thoáng qua khi gặp lại người xưa. Tôi không biết làm sao em có thể diễn được ánh mắt như thế nếu như em không thật sự sống với nhân vật? Trong phim, có rất nhiều cảnh Mặc Sênh buồn bã; ở những phân đoạn như thế, ánh mắt buồn của em có thể giống nhau, có thể không giống nhau nhưng ánh mắt Mặc Sênh nhìn Dĩ Thâm trong lần đầu tiên gặp gỡ sau bảy năm xa cách thì tuyệt nhiên không giống với bất cứ ánh mắt buồn nào của Mặc Sênh sau này. Chính điều đó mà ánh mắt ấy càng quí giá, càng đáng trân trọng, là cảm xúc duy nhất thuộc về khoảnh khắc ấy. Và tôi có thể hiểu rằng em đã hoàn thành xuất sắc vai trò của mình vì quả thực đó chính là một cảnh quan trọng trong câu chuyện này, một khoảnh khắc đáng nhớ với cả hai nhân vật. Đó là lần đầu tiên, tôi thấy đầu em khẽ cúi xuống một chút. Khi Dĩ Thâm lạnh lùng lướt qua em, em không biết làm gì khác ngoài việc đó. Chỉ một cử chỉ nhỏ ấy thôi cũng cho tôi biết rằng em cô đơn, em buồn bã, em tự ti về bản thân mình đến nhường nào.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Và sau đó, tôi đã thấy em cúi đầu rất nhiều lần: những khi em gặp trắc trở trong công việc, những khi em bị sếp hay đồng nghiệp chỉ trích, những khi em bị Dĩ Thâm nạt… Không hiểu sao mỗi khi nhìn em cúi đầu tôi lại thấy… rất thích. Tôi chưa bao giờ thích nhìn thấy ai cúi đầu như vậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích nhìn bất cứ ai cúi đầu. Nói rằng mình luôn muốn nhìn thấy mọi người tươi cười, hạnh phúc thì nghe có vẻ giả tạo nhưng nếu xét đến việc thích nhìn thấy một cảm xúc tiêu cực nào đó thì trước đây, tôi nghĩ rằng mình thích nhìn thấy ai đó khóc. Tôi thích việc ấy không phải vì tôi thích khi nhìn ai đó buồn mà vì tôi thích khi biết người đó không cần phải kiềm chế cảm xúc lúc ở bên cạnh tôi, vì người đó đã tin tưởng cho tôi thấy lúc bản thân yếu đuối nhất, vì khi có thể nhìn thấy một ai đó khóc và đặc biệt là lúc thường người đó lại tỏ ra rất mạnh mẽ thì nghĩa là mối quan hệ giữa tôi và người đó đã trở nên thân thiết hơn. Vì những điều đó mà tôi thích khi có thể nhìn thấy một người khóc trước mặt tôi. Còn cúi đầu thì tôi đã từng nghĩ mình sẽ không thích. Đơn giản vì khi một ai đó cúi đầu nghĩa là người đó đang rất sợ hãi, rất tự ti, rất e dè, cũng có thể là rất buồn… Nhưng nỗi buồn khi cúi đầu rất khác với nỗi buồn khi khóc. Khi cúi đầu, dường như người ta đang muốn thu mình lại, muốn trốn tránh người đối diện, không muốn cho người đối diện thấy những cảm xúc của mình; trong khi khóc thì lại phơi bày hết tất cả nỗi buồn cho đối phương biết. Vậy nên, tôi không thích khi nhìn thấy người khác cúi đầu với mình những lúc buồn. Điều đó nghĩa là họ đang trốn tránh tôi hoặc tôi không thể cho họ cảm giác thoải mái để bộc lộ bản thân. Nhưng vì sao mỗi lần nhìn em cúi đầu, tôi lại cảm thấy thích đến như thế? Dường như dáng vẻ ấy đã chạm đến một điều gì đó sâu trong tâm trí tôi. Cách em cúi đầu dù với nguyên do gì, trong bất cứ trạng huống nào cũng đều không hề cho tôi cảm giác em là người yếu đuối. Có thể em đang là người yếu thế trước mặt mọi người do sự tự ti và cô độc nhưng yếu đuối thì không. Một chút cũng không. Ngược lại, tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ sau chính cử chỉ có lẽ dễ bị đánh giá là yếu đuối ấy. Thực tế, tôi khá bất ngờ trước những hành động của em. Với kinh nghiệm xem phim thần tượng từ khoảng mười năm trước, tôi nhận thấy nhân vật nữ chính thường là những cô gái hiền lành, ngây thơ, vô tư, thẳng thắn. Những cô gái ấy nếu đặt trong hoàn cảnh của em thường sẽ phản ánh bằng cách nói thẳng những suy nghĩ của mình, những uất ức của mình mà không chút e dè sẽ làm mất lòng đối phương; nhờ chính sự vô tư đó, chẳng những đối phương không ghét mà ngược lại còn yêu mến. Đó là cách các cô gái ấy thu phục lòng người trong những bộ phim đó. Lúc đầu, trong dáng vẻ em cúi nhìn ấy, tôi đã lầm tưởng em cũng giống các cô gái ấy. Nhưng dần dần tôi phát hiện ra em không hề giống những cô gái ấy. Trong công việc, khi đồng nghiệp hay sếp chỉ trích em, bất kể là em đúng hay em sai, người ta có hiểu lầm hay không, phản ứng đầu tiên của em cũng đều là cúi đầu im lặng, không giải thích nhiều. Dáng vẻ đó không hoàn toàn là dáng vẻ của người yếu thế, tôi cảm nhận đó còn là dáng vẻ của người có trách nhiệm, người sẵn sàng nhận lỗi trong phạm vi công việc của mình cho dù lỗi ấy có thể đến từ nguyên nhân khách quan. Và quả thực, em đúng là như thế. Em không thẳng thắn nói ra những suy nghĩ của mình hay cố gắng tranh cãi lí lẽ khi bị chỉ trích nhưng em lặng lẽ tìm những giải pháp và làm nốt các phần việc còn thiếu sót. Tôi thật sự thích hình ảnh em những lúc đó. Quả thực, đó chính là hình ảnh của người trưởng thành đã trải qua nhiều mất mát trong cuộc đời: dù có những mặc cảm nhất định về bản thân nhưng lại là người điềm tĩnh, có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, không tranh chấp lí lẽ những chuyện không đáng, biết nhu biết cương.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Dáng vẻ em cúi đầu trước bạn bè hay đồng nghiệp trong công ty cũng khác với dáng vẻ em cúi đầu trước Dĩ Thâm. Khi bị Dĩ Thâm nạt, em sẽ giật mình, có khi run bắn cả người lên và lúc cúi đầu thì hai vai sẽ so lại nhiều hơn, đầu cũng cúi sâu hơn. Nếu như dáng vẻ em cúi đầu trước đồng nghiệp giống như dáng vẻ của người trưởng thành sẵn sàng nhận lỗi, không thèm tranh chấp thì dáng vẻ em cúi đầu trước Dĩ Thâm lại giống dáng vẻ của một đứa trẻ sợ hãi khi biết mình đã phạm phải lỗi lầm rất lớn và đồng thời cũng có dáng vẻ cam chịu của người phụ nữ khi đứng trước người đàn ông mình yêu. Hai dáng vẻ cúi đầu đó rõ ràng khác nhau. Vì vậy, tôi không hề thấy nhàm chán khi nhìn em cúi đầu. Đó lại chính là điểm làm tôi yêu thích diễn xuất của em trong Bên nhau trọn đời. Vậy mà sau đó, tôi phát hiện ra rất nhiều khán giả chỉ trích diễn xuất của em đã lấy việc em cúi đầu nhiều để làm lí do nói rằng em diễn không đa dạng, chỉ biết đóng một kiểu phản ứng và “đơ đơ”. Tôi hoàn toàn không đồng tình với những ý kiến này chút nào. Những lần em cúi đầu đều trong những cảnh huống rất phù hợp, sắc thái trong dáng vẻ cũng có sự biến chuyển và khác nhau một chút. Những lúc ấy, tôi rất muốn nói lên ý kiến của mình nhưng tôi lại nghĩ đây là lần đầu tiên tôi xem phim em đóng nên không có cơ sở hợp lí để nói. Có thể người ta chỉ trích như thế cũng vì trong những phim khác, em vẫn để nhân vật cúi đầu quá nhiều giống như Mặc Sênh. Nhưng bây giờ-khi viết những dòng này, tôi đã có thể mỉm cười vì biết niềm tin mình dành cho em ngày đó là đúng. Thời điểm này tôi đã xem thêm hai phim em đóng là Phong vân thiên địaNgười tình kim cương. Trong hai phim ấy, mặc dù dạng nhân vật em diễn cũng là phụ nữ hiền lành, có nhiều nỗi buồn nhưng cách thể hiện không giống khi em diễn trong Bên nhau trọn đời. Đường Nhất Nhất trong Phong vân thiên địa không cúi đầu nhiều dù cũng có những nỗi buồn trong cuộc sống nhưng vì nàng không đơn độc, nàng có em gái và người bà phải chăm lo, nàng tin vào giá trị công việc mình làm nên không tự ti, lúc buồn thì nàng tìm một góc tĩnh lặng mà khóc chứ không cúi đầu. Mễ Đóa trong Người tình kim cương cũng không cúi đầu nhiều vì thức ăn có thể khiến nàng vui và lúc nàng buồn thì có một người bạn luôn lắng nghe nàng tâm sự. Chỉ có Mặc Sênh là cúi đầu nhiều nhất, nàng không còn một ai thật sự thân thiết bên cạnh ngoại trừ Dĩ Thâm. Tôi không biết việc em cúi đầu nhiều như thế trong Bên nhau trọn đời là do đạo diễn chỉ đạo hay do em đã nghiên cứu tiểu thuyết, kịch bản, phân tích tâm lí nhân vật kĩ lưỡng và thấy rằng đó là hành vi cần phải có của nhân vật? Nhưng tôi linh cảm đó là sự chọn lựa của em. Tôi vẫn muốn nhấn mạnh lại rằng trong những phim tôi đã xem chưa từng có nhân vật nữ nào lại cúi đầu nhiều đến mức khiến tôi chú ý như thế. Những gì do vô tình mà có thường chỉ xảy đến một vài lần và không tạo sự chú ý, những gì có chủ đích mới lặp lại nhiều như vậy. Em đã có chủ đích tạo cho nhân vật có thói quen như thế nhưng cũng chính vì đó là thói quen nên mỗi lần hành vi này xuất hiện, tôi lại cảm thấy rất tự nhiên như thể em không hề có ý thức về việc này.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Năm nay có thể nói là năm của em. Tôi xem lại tiểu sử của em những năm về trước thì không thấy năm nào em lại có nhiều phim truyền hình phát sóng như năm nay. Đầu năm là Bên nhau trọn đời và ngay khi vừa kết thúc Bên nhau trọn đời là hai phim chiếu cùng lúc: Thiên kim nữ tặc, Hoạt sắc sinh hương. Vừa hết hai phim này thì lại đến Phong vân thiên địa. Vừa hết Phong vân thiên địa lại đến Người tình kim cương. Và chưa kể là còn có những phim như: Đạo mộ bút kí, Ma thổi đèn, Office lady… Đó chỉ là những phim được công chiếu trong năm nay, ngoài ra, em còn đang tham gia diễn xuất trong nhiều dự án phim khác sẽ được công chiếu trong năm sau. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy choáng khi nhìn vào lịch làm việc liên tục và dày đặc như vậy của một diễn viên: phim đang phát sóng cũng nhiều mà phim đang quay để năm sau phát sóng cũng nhiều. Dường như em không cho mình thời gian để nghỉ ngơi. Em đã vắt kiệt sức khỏe đến mức bị đau tim khi quay Người tình kim cương và phải nhập viện nghỉ dưỡng mấy ngày.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Chính vì mức độ xuất hiện dày đặc cả về phương diện sản phẩm và về tin tức mà nhiều người có thái độ tiêu cực với em. Họ nói rằng chán em lắm rồi, họ nói rằng em diễn một màu, họ nói rằng em nhận nhiều vai quá mà những vai diễn đó tính cách lại tương tự nhau nên bị loãng, cảm giác như chỉ có một nhân vật nhảy hết từ phim này sang phim khác… Dù không thể xem hết tất cả phim em đóng trong thời gian này nhưng tôi có thể hình dung được sự tương tự đó. Nếu như diễn liên tiếp quá nhiều vai kề cận nhau mà không có khoảng thời gian nghỉ ngơi thì khả năng lớn là các vai diễn có những khuôn mẫu giống nhau. Bởi vì nếu muốn diễn những vai thật sự khác nhau thì phải có thời gian để thoát ra nhân vật cũ và nhập tâm vào nhân vật mới. Chỉ đơn giản là thời điểm này em đã ưu tiên số lượng hơn chất lượng. Tôi không hề bất bình về điều này. Đó là điều dễ dàng chấp nhận vì em chỉ mới được chú ý trong những năm gần đây, tại sao không nhân cơ hội này để lan rộng mức độ nổi tiếng? Và rồi sau đó thì chúng ta sẽ chú trọng đến chất lượng hơn. Quả thực diễn xuất của em hiện tại vẫn chưa phải là quá xuất sắc nhưng khi xem phim của em, chưa bao giờ tôi nghĩ em diễn tệ như nhiều người nói cả. Tôi nghĩ cảm giác đó có thể đến từ việc họ xem quá nhiều phim liên tiếp của em nên không có đủ độ lùi để nhận ra sự khác biệt nhỏ trong từng vai diễn, và cũng vì xem nhiều nên họ cảm thấy nhàm chán. Bản thân tôi thì vì ngay từ đầu đã lường trước được việc đó nên tôi chỉ xem phim của em rất nhỏ giọt. Đầu năm nay tôi đã định là cả năm chỉ xem một phim truyền hình thôi; và vì lỡ xem Bên nhau trọn đời rồi nên những phim khác phải được gạch ra để dành đến năm sau. Tôi thực thi được điều đó đến đầu tháng Tám năm nay. Nhưng rồi những nỗi buồn đã kéo tâm trạng tôi tuột dốc đến mức không muốn làm bất cứ việc gì. Cuối cùng, những ngày giữa tháng Tám tôi bắt đầu xem Người tình kim cương. Tôi nhận ra nhờ có khoảng cách nửa năm đó mà tôi không hề chán em. Và tôi hi vọng có thể duy trì niềm yêu mến nhỏ bé này một thời gian dài. Tôi hi vọng có thể tiếp tục dõi theo em. Tôi hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy em trưởng thành hơn về mặt diễn xuất. Tôi hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy những vai diễn của em đi vào chiều sâu nhiều hơn.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Em biết không, những ngày này tôi lại nhớ đến mùa hè cách đây mười mấy năm, mùa hè khi tôi học lớp 8. Tôi nhớ da diết mùa hè năm đó. Bây giờ, nếu có thể quay ngược thời gian thì tôi sẽ chọn mùa hè năm đó. Lúc ấy, tôi còn nhỏ, tôi còn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, không chút bệnh tật, dù có một nỗi buồn rất lớn luôn đeo bám mỗi ngày nhưng tôi biết mình muốn làm điều gì và tôi say mê làm theo điều ấy mà chẳng hề bận tâm kết quả sẽ ra sao. Mùa hè năm ấy tôi đã học tiếng Trung cùng chị tôi trong một ngôi trường nằm cạnh nhà thờ. Tôi không bao giờ muốn quên không khí những buổi tối đi học đầu tiên, những bài giảng đầu tiên, những khái niệm đầu tiên về tiếng Quan Thoại, những nét bút đầu tiên tôi say sưa tập viết chữ Hán… Ở thời điểm đó, việc học tiếng Trung đã cứu rỗi tôi rất nhiều: mùa hè của tôi trở nên sinh động hơn, có gì đó để yêu da diết, có gì đó làm động lực để cố gắng. Tôi còn nhớ mỗi lần tập viết xong một trang giấy, tôi đều ngừng lại ngắm nhìn một chút trước khi qua trang mới và nghĩ rằng chữ Hán thật đẹp. Dù chỉ là ba tháng hè ngắn ngủi, tôi còn nhớ ngày đó mình đã yêu chữ Hán giống như một người bạn, một người tình, một người quan trọng mà chỉ cần mỗi ngày tôi có thể biết thêm chút gì về người đó là tôi rất vui, mỗi lần học thêm được chữ mới là tôi lại phấn khích vô cùng. Chữ Hán thật đẹp em nhỉ… Có lẽ cũng nhờ ba tháng hè chăm chỉ học tiếng Trung ấy mà sau này nhiều năm, khi bắt đầu học tiếng Nhật, tôi không quá bỡ ngỡ khi bắt đầu học những chữ Hán người Nhật sử dụng. Ngược lại, càng học tôi càng nhớ tiếng Trung vô cùng. Lúc bắt đầu học, mỗi lần bắt gặp một chữ quen thuộc tôi luôn nghĩ từ này trong tiếng Trung đọc như thế này, tại sao người Nhật lại đọc thành như thế này? Tôi mang tâm trạng đó khoảng một năm đầu tiên khi học tiếng Nhật và sau đó thì dần dần tôi mới hết tâm trạng này. Nguyên nhân tôi chỉ học tiếng Trung ba tháng là vì khi vào lại năm lớp 9, mẹ muốn tôi nghỉ học để tập trung ôn thi tốt nghiệp. Tôi đã luôn tự nhủ khi tốt nghiệp cấp 2, việc đầu tiên mình làm sẽ là tiếp tục học tiếng Trung. Nhưng rốt cuộc, tôi đã dừng lại cho đến bây giờ. Và ba tháng ngắn ngủi đó trở thành ba tháng duy nhất tôi học tiếng Trung. Cũng vì hối tiếc sự dở dang đó mà khi bắt đầu học tiếng Nhật, tôi đã quyết tâm phải học đến nơi đến chốn, không thể để có thêm một sự dang dở nào nữa.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Quay lại mùa hè năm nay.

Bây giờ, tôi đã khác với tôi của mùa hè năm lớp 8 rất nhiều. Tôi yếu đuối hơn, sức khỏe kém hơn, bệnh nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, làm việc ít hơn, động não suy nghĩ cũng ít hơn, buồn nhiều hơn, tự ti nhiều hơn. Vậy nên, tôi cần nhiều nguồn năng lượng hơn, cần nhiều niềm an ủi hơn, cần nhiều sự ấm áp hơn. Và tôi đã tìm được em giữa tháng Một năm nay lúc tôi đang tuyệt vọng nhất. Khi xem phim của em, tôi đã phần nào có được điều tôi cần. Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận ra nhờ ngắm nhìn em vào tháng Một, tôi đã có năng lượng để bắt đầu đọc Dostoevsky suốt từ tháng Hai đến tháng Năm: Lũ người quỉ ám, Là bóng hay là hình, Bút kí dưới hầm, Tội ác & Trừng phạtTôi đã muốn đọc nốt Anh em nhà Karamazov…, đọc hết tất cả những tác phẩm của Dostoevsky mà tôi có thể đọc bằng tiếng Việt trước sinh nhật năm nay. Nhưng cuối cùng, tôi đã không thực hiện được điều đó. Vẫn còn hai tác phẩm của Dostoevsky tôi chưa đọc. Tháng Sáu, tháng Bảy tôi đã mệt nhoài. Tôi đọc những quyển sách khác. Và tháng Tám thì tôi đổ gục hoàn toàn. Không còn một chút năng lượng để đọc sách nữa dù lòng rất muốn. Tôi lại nhớ đến em. Không chịu nổi nữa. Và tôi lại tự dễ dãi cho phép bản thân mình giải trí. Tôi biết rằng một khi tôi quyết định xem phim truyền hình giải trí, tôi sẽ trải qua những tâm trạng như thư giãn, say mê rồi sau đó là buồn bã, hối tiếc giá như mình đã dành thời gian đó để đọc sách hoặc nếu có xem phim thì cũng phải xem phim điện ảnh nghệ thuật cho đỡ tiếc. Nhưng trải qua tháng Một gian khó năm nay và tháng Hai đến tháng Năm miệt mài đọc Dostoevsky, tôi biết rằng có thể tôi sẽ chẳng học được gì khi xem một phim truyền hình giải trí nhưng tôi sẽ có được sự ấm áp, nguồn năng lượng tôi cần phải có để tiếp tục những điều tôi muốn làm. Có lẽ đó cũng là giá trị của một tác phẩm giải trí: nó khiến ta hoàn toàn thư giãn. Nhưng tôi sẽ cố gắng để bản thân mình không lún sâu vào sự dễ dãi như lúc trước nữa. Chỉ là mệt quá dừng chân nghỉ lại một lúc thôi. Nó là những trạm dừng của tôi, không phải bến đỗ. Tôi phải luôn ghi nhớ điều này. Và tôi sẽ lại đọc sách vào tháng Chín, những cuốn sách tôi đã muốn đọc từ lâu, những cuốn sách không phải cho tôi sự giải trí, thư giãn, cảm xúc mà là suy nghĩ, tra vấn, học hỏi. Chúng ta sẽ lại tạm chia tay nhau. Và năm sau chúng ta gặp lại.

Bên nhau trọn đời Đường Yên

Những ngày hè cuối cùng của năm nay đã gần kết thúc.

Trong dáng em cúi đầu, tôi thấy một nỗi buồn ấm áp, một hạnh phúc nhỏ bé đang khẽ rơi vào lòng mình.

Đường Đường… cảm ơn em vì đã đến.

Freegene

KOMO chân thành cảm ơn bạn Freegene đã đóng góp bài viết này. 

Độc giả có bài cảm nhận về tác phẩm, thông tin/bài phỏng vấn tác giả hoặc bài viết về sách/việc đọc sách nói chung… muốn đóng góp cho KOMO Blog, xin gửi về ebookclub@komo.vn. Nếu bài viết được duyệt đăng blog KOMO, bạn sẽ được tặng một ebook bất kì trên KOMO do bạn tự chọn. 

Lời BTV                               

Bên nhau trọn đời cùng một số tác phẩm khác của Dostoevsky được đề cập trong bài viết này đã có phiên bản ebook trên KOMO. Độc giả quan tâm đến các tác phẩm này có thể tìm đọc tại KOMO bằng cách click vào hình tác phẩm mình quan tâm bên dưới để được dẫn đến trang ebook của tác phẩm trên KOMO:

300x384-ben-nhau-tron-doi

http://komo.vn/ben-nhau-tron-doi-tb-2015-p3967.html

 

300x384-la-bong-hay-la-hinh-2

http://komo.vn/la-bong-hay-la-hinh-p3609.html

300x384-banner-kombo-toi-ac-va-trung-phat

http://komo.vn/toi-ac-va-trung-phat-bo-3-quyen-p3985.html

300x384-hoi-ky-viet-duoi-ham

http://komo.vn/hoi-ky-viet-duoi-ham-p3842.html

300x384-the-possessed-the-devils

http://komo.vn/the-possessed-the-devils-p3034.html

300x384-the-brothers-karamazov

http://komo.vn/the-brothers-karamazov-p2928.html

9 bình luận Trong dáng em cúi đầu

  1. Momochan says:

    Mình cũng nhận ra Đường Đường giống Gakky nên mới để ý tới chị ấy. Bạn cũng hay xem film của Gakky ak ? Mình thấy giống nhất là những phần phim chiếu cảnh ĐĐ ở Mỹ lúc đó thật sự rất rất giống Gakky .

    • Frett says:

      Chính xác bạn à. Mình ban đầu cũng vì nhìn thấy Đường Đường giống Gakky nên mới để ý, mình muốn xem thử để xem Đường giống Gakky như thế nào. Quả thật, trong Bên nhau trọn đời, những phân cảnh Đường ở Mĩ nhìn giống Gakky vô cùng. Khi Mặc Sênh để tóc ngắn, mình mới nhận thấy những vẻ đẹp riêng của Đường, những góc nhìn khác, không giống Gakky nữa. Mình xem gần như hầu hết phim của Gakky rồi ah bạn. Mình thích Gakky cũng lâu lắm rồi, từ khoảng năm 2009 lúc xem Smile là thích luôn mặc dù phim đầu tiên của Gakky mà mình xem là Koizora. Khoảng 2 năm gần đây thì mình bận quá nên chưa xem được một số phim TH mới của Gakky như: Legal High, Soratobu kouhoushitsu (hi vọng là mình nhớ đúng tên), S: Saigo no keikan… Còn lại những phim điện ảnh và truyền hình của Gakky từ năm 2013 trở về trước mình đã xem gần hết :). Cũng nhờ Gakky mà mình bị Đường Đường thu hút. Bây giờ thì mình thích cả Đường nữa :”).

  2. Hoa Hướng Dương says:

    Nếu có thời gian, bạn hãy xem bộ phim “Loạn thế giai nhân” mà cô ấy đóng.

  3. Hoa Hướng Dương says:

    Nếu có thời gian, bạn hãy xem bộ phim “Loạn thế giai nhân” mà Đường Đường đóng.

    • Frett says:

      Hi, mình cũng nghe nhiều người khen “Loạn thế giai nhân” của Đường Đường lắm rồi. Mình cũng có ý định xem. Chắc chắn khi nào có thời gian mình sẽ xem. Hiện tại, mình đang xem “Thiên kim nữ tặc” của Đường nè bạn. Chắc sang năm mình sẽ xem “Loạn thế giai nhân”. Cảm ơn bạn vì đã chia sẻ :).

  4. Huyền says:

    Thích tit trong bài viết của bạn lắm ấy. Thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm :)))

    • Frett says:

      Cảm ơn bạn nhiều nha :”).

      • thanhngan says:

        “Bên nhhau trọn đời” – tình cảm nhẹ nhàng, sâu lắng … lắng đọng lại … rồi lại như quên đi và sợ quên đi nên lại coi lại … cứ như thế. Có nực cười không? Hay tại mình quá ngưỡng mộ. Tới đêm 14/9 mình cũng đang lơ mơ với BNTĐ thì bắt gặp “Trong dáng em cúi đầu” của bạn. Cám ơn bạn – cám ơn bài “Trong dáng em cúi đầu”.

        • Frett says:

          Mình cũng cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc và chia sẻ cho mình biết những cảm nhận của bạn. Mình cũng vậy. Mình cũng thích sự nhẹ nhàng, sâu lắng của Bên nhau trọn đời từ những tình tiết rất nhỏ: những lần Mặc Sênh cúi đầu, những cái cầm hờ tay áo Dĩ Thâm thật nhẹ của Mặc Sênh mỗi khi tỏ ý xin lỗi, hay là những lúc Dĩ Thâm vui chỉ vì Mặc Sênh đã mua đồ gì đó bằng tiên của mình, lúc Mặc Sênh cùng Dĩ Thâm đi siêu thị và nghĩ lại rằng trong 7 năm qua, khi không có cô bên cạnh, Dĩ Thâm đã cô đơn như thế nào mỗi lần đi siêu thị và nhìn mọi người có đôi có cặp, bất giác Mặc Sênh ôm Dĩ Thâm từ phía sau… Những điều đơn giản, nhẹ nhàng như thế mà khiến mình thấy ấm áp vô cùng. Lúc mình xem lần đầu tiên, đến những tình tiết mà mình thích như thế, mình cứ tua đi tua lại mãi. Hôm mình viết xong bài này mình cũng có xem lại một chút nữa. Mình biết là nhiều bạn đọc tiểu thuyết trước thì bảo khi xem phim không thích bằng nên đã không xem hết. Mình thì chưa đọc truyện nên không biết sẽ như thế nào. Nhưng mình nghĩ đó cũng là một điều hay. Bởi vì sau này, khi mình bắt đầu đọc truyện, mình sẽ lại như thấy hình ảnh Mặc Sênh của Đường Đường và Dĩ Thâm của Chung Hán Lương qua từng câu chữ một lần nữa, và như thế, mình sẽ sống lại không khí ấy một lần nữa.

Đăng bình luận

concepted and designed by Nhon Giang