Uncategorized

Chuyện đi bộ của tôi

71v9Vyee36L._SL1500_

Khi bắt đầu có cảm hứng để viết, bạn phải bắt tay ngay vào việc, không được chần chừ một phút giây nào. Và hãy tạm ngưng khi dòng cảm hứng viết lách vẫn đang tuôn trào để bạn có thể bước vào lần làm việc kế tiếp một cách hăng hái và đầy ý tưởng.

Hai điều trên, điều thứ hai là tôi học được từ Murakami Haruki, còn điều thứ nhất là do tôi tự tìm ra cho mình.

Ngay bây giờ là lúc tôi rất có cảm hứng viết lách, vì thế, tôi pha một cốc sữa rưới cà phê lên trên và lao ngay vào laptop. Lại thêm một điều nữa mà khi uống ngụm sữa đầu tiên tôi mới nhớ ra, hãy làm việc khi bụng đói. Đó là điều Conan Doyle nói thông qua miệng của Sherlock Holmes, không phải điều tôi nghĩ ra. Câu “có thực mới vực được đạo” hoàn toàn không áp dụng được với tôi. Cứ hễ căng da bụng tôi sẽ trùng da mắt, có nghĩa là chẳng làm nổi một việc gì khác ngoài trùm mền ngủ, chứ đừng nói là sáng tạo. Đó là lý do khoảng thời gian trước những kì thi quan trọng tôi luôn để cho mình bị đói mốc meo.

Và bây giờ, vì đang có cảm hứng để viết, tôi quyết không ăn gì ngoài uống một cốc sữa thật ngọt với cà phê để tỉnh táo. Dù đương nhiên là dạ dày của tôi đang than khóc vì bị ngược đãi.

Chủ đề hôm nay của tôi là Đi bộ.

foto-42Tôi chịu ảnh hưởng rất lớn từ các tác phẩm và văn phong của Haruki Murakami, ngay cả cách mà tôi đi vào mấy lời tự sự này cũng có chút gì đó bắt chước ông. Điều ấy không có gì để phải phủ nhận. Tôi có một thần tượng văn học và tôi bị ảnh hưởng từ ông, âu đó cũng là chuyện bình thường. Bây giờ tôi sắp sửa viết đôi lời về chuyện đi bộ, một phần là do chiều qua tôi khểnh chân lên đọc lại cuốn “Tôi nói gì khi tôi nói về chạy bộ” của Haruki, một phần là do chuyến đi bộ sáng nay làm tôi có hứng thú để nói về nó.

“Tôi là kiểu người thích được ở một mình. Để diễn đạt chính xác hơn, tôi là kiểu người không thấy buồn phiền khi ở một mình. Tôi thấy dành một hai giờ mỗi ngày chạy bộ một mình, không nói gì với ai, cũng như bốn năm giờ đồng hồ một mình tại bàn viết là việc không khó khăn cũng chẳng buồn chán… Khi chạy bộ tôi không phải trò chuyện với ai và không phải lắng nghe ai. Tôi chỉ phải làm mỗi một việc là thưởng ngoạn phong cảnh lướt qua. Đây là một phần trong ngày không thể thiếu với tôi.”

Đó là điều Murakami nói về ông và cũng là điều tôi thấy hoàn toàn đúng với chính mình. Tôi vui vẻ với việc mỗi sáng của những ngày nghỉ dậy sớm để đi bộ một mình. Từ nhà ra công viên gần nhất, hít thở không khí trong lành, tai nghe những bài hát yêu thích và thường không phải ballad. Dạo gần đây, tôi đang thích “Stop & Stare” của One Republic. “Stop and Stare. I think I’m moving but I go nowhere. Yeah I know that everyone gets scared. But I’ve become what I can’t be. Oh, stop and stare.”

Dường như xung quanh tôi ai cũng đi bộ theo nhóm, ít nhất là hai người. Chỉ có tôi đi một mình, sải bước dài và rất nhanh.

Tôi có quan điểm rõ ràng về cái gọi là đi bộ thể dục và đi dạo. Buổi sáng, tôi dậy sớm đi bộ là đi bộ thể dục, vì thế nó phải đạt được hiệu quả của việc tập thể dục. Nếu tôi muốn đi dạo ngắm cảnh và thưởng ngoạn thiên nhiên thì nó sẽ được sắp xếp vào lúc khác. Mà đi bộ thể dục không thể diễn ra kiểu đi tàn tàn + nói chuyện phiếm + nhìn ngó tứ tung. Có thể trông tôi lúc đó rất buồn cười, một đứa con gái trẻ đeo kính cận, mặc bộ đồ thể thao, tai đeo earphone đi phăm phăm một mình. Điều buồn cười nằm ở chính tôi và ở khung cảnh trái ngược chung quanh. Chắc tôi không nhầm đâu, vào giờ đó chung quanh tôi hầu hết là các cô bác trung niên, rất ít thanh niên, và con gái thì còn ít hơn nữa.

hashirunocto01

Tôi không biết nên gọi mình là người thích tuân thủ nguyên tắc khoa học, hay là “một bà già” như nhiều bạn bè vẫn gọi tôi. Nhưng tôi biết rõ, tôi luôn có khao khát đạt được và vượt lên cái ngưỡng do chính mình đặt ra. Điều này không có nghĩa là tôi thích ganh đua. Thậm chí tôi hoàn toàn không quan tâm tới chuyện ganh đua và cạnh tranh. Murakami nói ông không thích thể thao đối kháng, nhất là các môn phải đấu tay đôi như võ thuật, vậy nên ông mới chọn marathon để tập luyện. Tôi cũng vậy. Một người quen của tôi cũng vậy. Mấy ngày trước người quen đó cũng viết một bài về game Age of Empires. Tất nhiên không phải để nói về kĩ thuật chơi hay thành tích mà chị đạt được. Chị mượn cớ viết về game để nói về bản thân, còn tôi mượn chuyện đi bộ để làm điều tương tự. Tôi và chị đều tự nhận mình giống Murakami ở chỗ không thích thể thao đối kháng. Điều ấy hiện ra trong việc chơi game, thường chọn map để chơi một mình hoặc chơi với máy. Và hiện ra trong thói quen đi bộ, không thích rủ rê ai đi cùng.

Đặt chuông dậy sớm đi bộ đúng giờ là một thử thách khi kế hoạch đó mới nằm trên lý thuyết. Nhưng khi đã đạt được rồi thì nó trở thành chuyện bình thường. Sau đó thử thách được nâng tầm bằng việc vặn giờ sớm hơn nửa tiếng. Lại cố gắng vượt qua chính mình và lại đạt được. Đến lúc đó, chuyện đi bộ không chỉ có ý nghĩa rèn luyện sức khỏe mà còn giúp rèn luyện được tinh thần.

Ngoài chuyện rèn luyện sức khỏe tinh thần, đi bộ sáng còn giúp tôi phát hiện ra nhiều điều thú vị khác. Như sáng nay, tôi nhìn thấy trong đoàn người đi bộ có những cặp ông bà tay trong tay, có những cặp bà-bà, và cả những cặp ông-ông tay trong tay. Đó là những điều không thể đi xe máy bịt mặt ngoài đường mà thấy được. Hay một chuyện khác, trên ghế đá có một cặp nam thanh nữ tú đang tình tứ, dưới ghế đá có một cặp chihuahua đang tình tứ. Dắt chó đi dạo sáng hóa ra là như vậy.

Tóm lại, mỗi ngày đi bộ tôi luôn có một cái gì đó để cười, để kể, để nhớ, và để viết nữa đây. Một tiếng đồng hồ để đi bộ chắc chắn hơn một tiếng đồng hồ ngồi trong xó nhà nghe Gloomy Sunday và vò đầu bứt tóc.

6a00d83451589e69e2010536dd4366970b

Tôi vốn định viết nhiều nữa, nhưng tôi phải thực hiện đúng chủ trương của mình: tạm ngưng khi vẫn còn muốn viết. Cái chuyện đi bộ của tôi chẳng có chút ý nghĩa cổ động nào đâu, chỉ là giãi bày tâm sự vậy thôi. Giống như khi bạn phát hiện ra một thứ vốn quen thuộc trong cuộc sống của bạn lại đột nhiên có ý nghĩa ghê gớm vào một lúc nào đó, thì bạn phải nói ra để chia sẻ. Nhưng vậy đó, nếu bạn thấy việc đi bộ cũng hay như tôi đang thấy, thì sao bạn không thử bắt đầu đi. Tôi hứa là rồi bạn cũng sẽ có rất nhiều điều hay ho để mà nói về nó.

297561_260670223967657_1989899343_n

KOMO chân thành cảm ơn bạn Hải Âu đã đóng góp bài viết này.

Độc giả có bài cảm nhận về tác phẩm, thông tin/bài phỏng vấn tác giả hoặc bài viết về sách/việc đọc sách nói chung… muốn đóng góp cho KOMO Blog, xin gửi về ebookclub@komo.vn

Đăng bình luận

concepted and designed by Nhon Giang